Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

Đón nhận 1 tỳh iu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Jan 05, 2010 8:28 pm
Taz shiệt nỜz hạh púc khy đưỢc sỐg trOg 1 rừg chai đỢp ...
………[L]a[Z]y…
………[L]a[Z]y…
Thành viên

Liên lạc

Thông tin thành viên
» Giới tính : Nữ
» Câu nói yêu thích : Taz shiệt nỜz hạh púc khy đưỢc sỐg trOg 1 rừg chai đỢp ...
» Bài viết : 2200
» Được cảm ơn : 28
» Ngày gia nhập : 03/01/2010
» Tuổi : 29
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Đón nhận 1 tỳh iu

Có những tình yêu bắt đầu từ nỗi nhớ…


Có những nỗi nhớ bắt nguồn từ những cơn mơ…


Những ngày mưa Hè…
Mưa thật nhẹ, làn mưa mong manh giăng ngoài hiên cửa sổ trong ngày đầu tiên em và anh gặp nhau. Nếu anh gọi đó là hẹn hò thì em lại chỉ coi như là một cuộc gặp mặt. Thế nên địa điểm là do em chọn và nơi đó là viện bảo tàng. Em nhớ anh đã cười và hỏi: "Có ai hẹn hò trong viện bảo tàng không em?"
Em đã nói là chẳng có ấn tượng gì về ngày đầu tiên ấy anh nhỉ? Vì ngày hôm ấy em thật sự nhạt nhoà… Em cố tỏ ra như một tảng băng Bắc cực để:
*ít mỉm cười với anh hơn
*ít nhìn vào mắt anh hơn
*và ít hạnh phúc khi đi bên anh hơn
Anh vẫn luôn hỏi tại sao đúng không? Anh đã thắc mắc vì em cứ lạnh lùng như thế và anh cho rằng: "Có phải mưa làm lạnh cả trái tim em rồi? Em có lạnh lắm không?"
Nhưng em quả là ngốc nghếch! Em cứ càng tỏ ra lạnh lùng như thế thì con tim nhỏ bé của em lại càng đập từng nhịp đập ấm áp. Nó gọi tên hạnh phúc khi em đi cạnh anh, trong vòng tay anh và đôi lần nó run rẩy khi bắt gặp đôi mắt anh chăm chú nhìn.
Hẳn là em đã nói dối rồi anh nhỉ? Nếu em không có ấn tượng gì về ngày đầu tiên ấy thì sao lại có thể nhớ rõ đến thế! Em nhớ những cơn mưa hè, nhớ những con đường anh và em đã đi qua, nhớ những quan tâm ấm áp anh dành cho em…

*** I Miss You***
Em đã ôm trọn trong mình nỗi nhớ như thế về anh. Nhưng em vẫn cứ né tránh tình cảm mà em vốn chờ đợi. Em không hẳn là 1 đứa kiêu ngạo trước tình yêu như những đứa bạn thân của em đã nói. Bởi nếu kiêu ngạo thì sao em lại nhớ anh và dám thừa nhận với-chính-mình rằng: Em yêu anh chứ? Chỉ là…em không đủ can đảm để cho anh biết điều đó mà thôi. Liệu anh có thể chờ đợi? Chờ em vén những định kiến trong suy nghĩ để đến bên anh? Chờ em anh nhé!

*** I Love You***
Những ngày đầu Đông…
Chớm lạnh. Anh nhớ em! Thật sự rất nhớ! Anh muốn nhắn SMS cho em biết anh nhớ em đến mức nào. Không, anh muốn được nghe tiếng nói của em, được nhìn thấy em cười… muốn cầm lấy tay em mà đặt lên tim mình để nói cho em biết: “Thấy không, tim anh đang gọi tên em!". Vậy nên anh muốn chạy ngay đến bên em.
Nhưng anh không thể!
Chẳng phải bởi anh nhút nhát. Anh nghĩ rằng mình đã rất can đảm khi quyết định theo đuổi em vì anh biết: Anh cần em!
Nhưng em đã nói là cần một khoảng lặng. Một khoảng lặng để xác định rõ tình cảm mà em dành cho anh. Vậy nên, suốt thời gian dài ấy, anh chờ đợi, anh tự an ủi mình trong những lúc cảm thấy cô đơn và cần em nhất: "Rồi sẽ có ngày em đến bên anh thôi! Anh sẽ chờ em!"
Em đã có câu trả lời chưa nhỉ? Sao vẫn cứ nhìn anh như thế? Nhìn vào mắt anh như thể chẳng để ý gì đến tình cảm của anh và vẫn là thái độ thờ ơ đến lạnh lùng? Chả lẽ mấy thàng dài trôi qua vẫn chưa đủ để em xác định tình cảm của mình? Để anh tính nhé, từ Hè đúng không em? Từ ngày đầu tiên mình gặp nhau ấy! Bây giờ là mùa Đông rồi mà, là mùa của những cơn gió lạnh thổi thốc tâm hồn, những cơn mưa rét mướt ám ảnh vào suy nghĩ và cả những quan tâm chân thành mà anh mong mỏi được em thừa nhận. Giá như em biết:

*** I Need You***
1 ngày, 2 ngày, 3 ngày…rồi 1 tuần trôi. Sau khi anh quyết định send SMS cho em-một SMS mà anh phải hít thở thật sâu để lấy dũng khí ình dung được anh lúc ấy đâu nhỉ?> Và kết quả ư? Im lặng!
Phải chăng em đặt cho anh 1 dấu chấm lửng “…” ??? Nhưng không, ngay sau đó là một câu hỏi: "Anh sẽ chờ em chứ?" Thật nhẹ nhõm khi em đặt câu hỏi đó! Bởi lẽ đó là những gì mà anh đã làm, đang làm và sẽ làm để em đến bên anh! Lúc ấy không hiểu sao anh chỉ có thể mỉm cười và "ừ!" một tiếng thật nhẹ như thế??? Thật sự thì anh muốn nói thật to: Anh chờ em!

*** I’m Waiting For You***
Những ngày em biết: Ta yêu nhau…
Thật sự em muốn cảm ơn anh! Vì anh vẫn cứ chờ em, vẫn dành cho em một tình yêu dịu ngọt đến thế. Sau bao nhiêu sự im lặng em nhận ra rằng em phải thừa nhận thôi. Không phải thừa nhận-với-chính-mình mà là thừa nhận với anh rằng: em yêu anh! Nhưng thật sự em không đủ dũng cảm anh ạ, em như cô bé muốn bước qua một cây cầu nhưng vẫn loay hoay tìm lối khác vì sợ ngã đau. Trong em vẫn miên man những suy nghĩ: "Nếu anh chỉ dành cho em một tình cảm mong manh?" Anh có biết anh là mối tình đầu của em? Tình đầu bao giờ cũng thế: đẹp lung linh như một khối pha lê trong suốt nhưng chỉ cần vụng về lỡ tay làm rơi mất thì… tất cả sẽ tiêu tan…vỡ oà trong hoài niệm và quá khứ?
Nhưng bây giờ thì em không sợ ngã nữa đâu. Anh đã nói là sẽ chờ em đúng không? Vậy thì em sẽ cứ đi, cứ đi thật nhanh thậm chí là chạy nhảy nếu có thể để được sống thật với cảm xúc của chính mình. Kìm nén tình cảm có bao giờ là tốt đâu, anh nhỉ? Và em biết, nơi cuối con đường có anh đứng đó. Anh mỉm cười và vẫy tay với em.

My signature
My Item



Đón nhận 1 tỳh iu Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Skin TanBinhOnline
Powered by Vbulletin - Version 3.8.7
Converted to Forumotion by ligerv
Best viewed in 1024 x 768 with FireFox.

Diễn đàn Đầm Dơi - Thị trấn Đầm Dơi - Cà Mau
Free forum | rpg diễn đàn | Các trường học, Cao đẳng, Magic | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất