Hình như mình vừa trải qua một điều gì đó mà mình không để ý… hôm nay chợt qua đầu nhìn lại mới nhận ra nhiều điều…
… Ta đã qua đi cái tuổi ngồi thẩn thờ ăn kem với nhỏ bạn thân… đạp xe dzòng dzòng với bó hoa phượng trên rổ xa…
… Ta cũng mất đi cái bở ngở ban đầu khj bước vào cánh cổng trường cấp 3… cảm giác hẹn tại là hối tiếc, bâng khuâng khj bước ra khỏi cổng trường…
…Ta cũng chẳng còn thời gian để ngắm hoa phượng vì pải lao đầu vào việc học…
…Ta quên đi con đường đến trường hằng ngày mà giờ ta bước vội qua nó như một cái máy…
… Ta không còn ngân nga…”ôi hàng cây xanh thẫm với mái trường mến yêu”…
…Cũng có khj ta cũng chẳng kịp nhớ ra ta đã quên những gì nữa…
…Dưới mái trường đó, ta có yêu… thương… giận…ghét, có người ta yêu… có người yêu ta…
…Dưới mái trường đó bao nhiêu là kỷ niệm… có cái líu ríu khj gặp bạn cũ năm lớp 9… có sự hảnh diện khj làm tiền bối lớp 11 chỉ dẫn đàn em lớp 10, cũng có cái bịn rịn, quyến luyến ngày lể ra trường….
…Dưới mái trường đó có nước mắt…có nụ cười…có niềm vui…có nỗi buồn xen lẫn…. mỗi lớp học đều có dấu chân ta… mỗi cái bàn, cái ghề đều có ghi tên kỷ niệm kỷ niệm…
…Hàng cây đó có đôi lần ta trú mưa tránh nắng… ghế đá đó đôi lần ta nghỉ lại dừng chân…
Giờ nhìn lại thì những thứ đó vẫn còn… chỉ có ta là đã khác…ta đã khác quá nhìêu…
Ta giờ ngồi lại là nghĩ về những gì đã qua, có cái để ta vui, có cái để ta tiếc nuối…nhưng tất cả chỉ là quá khứ… đâu đó lại vang lên câu hát…”những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng…em chở mùa hè của tôi đi đâu…”
Ưk nhỉ… mùa hè của ta đâu rồi??? Ak… thì ra ta đã không còn mùa hè nữa… đã mất thật rồi… Ta nhớ lại bài thơ ta đã đọc đâu đó…
Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn
Xa mái trường khép kín với thời gian
Sợ phượng rơi là nỗi nhớ bàng hoàng
Sợ phải sống trong muôn vàn tiếc nối
Rồi mai đây bé thành người lớn
Còn ai đi nhặt cánh phượng rơi
Còn ai thả con thuyền giấy trắng
Mùa hạ về lấp lánh bên sông…
Sun Jun 12, 2011 10:18 pm
°¨¨°(_.•´¯`•«¤°ø»»€åñÞ¥¯ßø¥««ø °¤»•´¯`•._)°¨¨°º IU C¯™»-(¯`v´¯)-»[¶2ë…ñhµ…]`¤.º[¶2ë…ñ§öÇ…†ïñ…ñhäm…äñh]»»